Vợ chồng Joe và Helen có hai đứa con nhỏ. Một đứa lên sáu còn đứa kia lên bốn. Chúng luôn chống lại lệnh bắt đi ngủ.
Helen rất hay phàn nàn với Joe về điều này. Nhưng trong những ngày làm việc trong tuần Joe không thể về nhà trước giờ chúng đi ngủ. Cho nên anh chỉ giúp được gì cho Hellen thì vào những ngày cuối tuần.
Joe cứ tự cho mình là một ca sĩ giỏi. Nhưng thực ra giọng của anh ta chẳng có nhạc điệu chút nào. Tuy nhiên anh vẫn khẳng định rằng nếu anh hát cho bọn trẻ nghe khi chúng đi ngủ thì chắc sẽ giúp chúng thoải mái tinh thần và dần dần đi vào giấc ngủ.
Tối thứ bảy, chủ nhật nào Joe cũng làm như vậy. Cho đến một đêm anh nghe thấy cậu con trai thì thầm với em nó:
– “Nếu em cứ giả vờ là ngủ rồi thì bố sẽ ngừng hát đấy!”